![]() | Siết chặt…MƯA23:41 / 16.11.2014 1087 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.8 /10 |
Siết chặt…MƯA
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Tiếng sét chói tai giữa bầu trời hư ảo.
Người đến từ một hành- tinh –bí- ẩn đó, thật thâm sâu khó lường. Chỉ vì một câu nói của anh ta, đã khiến cô- một loài người tiêu biểu- phải đơ mất 59’5 giây, tại giây thứ 60, cô mới cho phép mình… khép miệng lại, cô là con người… cô là con người. Dưới gầm bàn, một bàn tay ác nhân đang kéo gấu váy cô liên hồi, nhìn qua nhỏ bạn, cô trừng mắt, biết rồi biết rồi, giả câm giả điếc là được chứ gì? Cũng chẳng biết hai cốc kem này được đem tới bao giờ, ôi, chảy nước hết cả rồi, ghê quá!! Tất cả là vì anh ta… vì anh ta… cô thầm nguyền rủa 100 lần. Khi hành động “ dễ thương” đó được lặp lại lần thứ 99 trong não bộ, thì anh ta đã đứng dậy cáo từ “ Tôi đi trước” rồi dứt khoát đi thẳng. Cô ngẩn người tập hai. Mặc kệ cô bạn Lenki bên cạnh đang bla bla gì gì đó, cô chỉ ngồi im bất động… và bất động. Luyên thuyên một hồi lâu, cô bạn mới nhận ra mình đang “độc thoại”, thế là, kéo tâm hồn đang treo ngược cành cây của ai- đó về với thực tại, xuống globe cho tui nhờ: “ Niska, bà làm sao thế?” Cô chầm chậm quay qua, ngẩn người nhìn nó, thời gian bay vèo qua 5 giây, cô đột nhiên mếu máo: “ Anh ta… anh ta… hàng hiệu…” Bạn thân, là người chỉ nghe ta nói 1, nó hiểu đến 3, nên, thái độ của nó cũng lắp bắp không kém gì tôi: “ Hả??? Anh ta… anh ta… thật á?” Cô vật vờ đập mạnh đầu vào bàn , thay cho câu trả lời: “ Lúc anh ta đi ngang qua, tui ngửi thấy mùi hương… thế nhưng… tui thấy…. chiếc cúc ấy vẫn còn trên tay áo anh ta kia mà???” Cô thực sự rất thắc mắc, nhìn sững Ki, ai dè…. Nó bực mình quát cô, làm cô phải né ra xa nửa mét: “ Bà ngốc thế? Chả nhẽ bà nghĩ… một người như anh ta sau khi biết có người “ ăn cắp” chiếc cúc của mình sẽ vội vàng lục tung các thùng rác có mặt trên Trái Đất để tìm nó, hoặc giả nếu đã “ may mắn “ tìm thấy sẽ ngồi ở nhà may may vá vá, rồi mặc lại hay sao? Sao bà không nghĩ được rằng anh ta có rất nhiều loại áo hiệu basic ấy, hả, hả???”Lúc này, cô mới chán nản nằm bò ra bàn, “ ừ nhỉ” một cái rõ nhẹ, tui thông suốt rồi. Có khi nào, anh ta ôm mối hận đó… lén lút thuê xã hội đen âm thầm điều tra hung thủ, mà người đó lại chính- là- cô…. Rồi sau đó….. Ôi! Không phải chứ? Chỉ là một cái áo hàng hiệu mà cô chỉ được ‘’ diễm phúc’’ nhìn thấy một lần ở mấy tạp chí quốc tế thời trang thôi mà. Một không khí lạnh thổi vào trái tim nhỏ bé của cô, cái nóng lúc trước đâu rồi…. Cô …phải làm gì bây giờ đây? Lenki nhìn thấy bạn mình im lặng, không những thế, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi bất ngờ, hết xanh rồi lại đỏ, hết đỏ rồi lại tím, từ tím chuyển sang… toát mồ hôi, nó mới kề sát mặt cô thầm thì, làm cô suýt giật mình chết khiếp: “ Chả nhẽ bà nghĩ… anh ta sẽ quay lại siết nợ bà vì bà đã làm hỏng chiếc áo ấy?” Cô im lặng không nói, tiếp tục nằm ườn ra mặt bàn, chỉ đưa lên ngón tay cái biểu thị sự tán đồng, không hiểu sao cô lại nghe thấy tiếng thở dài của nhỏ ta. Phen này…. Mình tiêu thật rồi… Khoảng thời gian sau đó, không biết cô đã trải qua như thế nào, cũng chẳng biết cô đã dùng phương thức gì để có thể leo đến tận giường ngủ của mình, chỉ nhớ rằng, một câu nói của Lenki đã khiến bầu trời lúc đó trở nên âm u hơn hẳn: “ Chắc chắn anh ta đã nhận ra bà, bởi vì bà cũng thường xuyên lui tới chỗ này, hơn nữa…. đầu tóc này giống hệt ngày trước. Nghĩa là, bà cũng để tóc thẳng xõa ngang vai, kẹp tóc màu xanh, hàng tóc mái đôi chỗ nham nhở,hơn nữa…. lại đeo kính Nobita gọng đen, bà nghĩ…. Có trường hợp nào… ngẫu nhiên như thế không?” Cô thề! Lúc đó, cô đã cảm nhận được… tiếng mưa ngoài kia…. lập tức nặng hạt….