![]() | Tạm biệt dấu yêu – P117:44 / 15.11.2014 318 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.4 /10 |
Tạm biệt dấu yêu – P1
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
VIẾT VỀ GÁC TRỌ YÊU THƯƠNG
Hãy cho tôi 1 lần được dong bộ trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo theo dọc những vườn chè xanh bạt ngàn nơi lối mòn sỏi đá, trở về với mái nhà giữa mênh mang cây cỏ, với gác trọ yêu thương- nơi đã từng để nhớ để thương trong tôi những ngày mộng mơ áo trắng. Nơi những người bạn thương yêu của tôi đã xây nên1 kỉ niệm đẹp, êm đềm như dòng sông nhẹ nhàng, miên man trôi đi muôn thuở để rồi khi chúng tôi chia tay nhau,chia tay gác trọ và vườn chè xanh trong niềm luyến tiếc, nhớ thương. Nơi ấy:
“Chưa về đã tiễn người đi
Gặp 1 lần để chia li 1 đời”
Đã có lần mình tự hỏi rằng thời gian đến từ đâu và rồi nó đã đi đâu khi mà ta ko còn thấy nó bên cạnh. Dòng chảy của cuộc đời như 1 mớ bòng bong khó hiểu đã đưa mình đến nơi này, để mình và bạn gặp nhau. Trời sẽ vẫn xanh, nắng sẽ vẫn vàng và cuộc sống của mình sẽ mãi êm đềm như 1 thứ quả ngọt ngào mà chát đắng. Dòng sông trong xanh vẫn mãi mãi chảy trôi dưới cái nắng vàng nhạt nhẽo. Mình và bạn sống bên nhau trong căn nhà nhỏ bé mà đầy ắp những yêu thương, kỷ niệm. Ở đó, ko gian, thời gian, gác trọ yên tĩnh, mảnh vườn chè xanh và mát mẻ của luống cải ven sông… Đó là 1 căn nhà được xây nên bằng kỷ niệm, bằng tình yêu thương và giờ đây là 1 mảnh ký ức trong bạn và mình.
Khi những cơn gió hiếm hoi, yếu ớt dưới cái nắng chói chang của mùa hạ cuốn theo vô số những cánh phượng rớt xuống 1 khoảng sân trường ngập nắng, tiếng cười giòn tan đánh động cả ko gian, giẫm đạp lên màu vàng rực rỡ của nắng. Cho đến khi nắng dần tắt,nắng vàng ko còn dội xuống con đường bỏng rát. Cuối đường là hàng dài những chiếc xe đạp lăn bánh trên con đường mòn. Chiều hoàng hôn bình yên như cô gái vô tình ngủ quên vẫn vang lên tiếng xào xạo của đá sỏi và cái nhẹ nhàng của buổi chiều tà. Tóc gió thôi bay, chúng mình vẫn lặng lẽ đi trên con đường ngoàn ngoèo sỏi đá mà đã từng đi hàng nghìn lần. Nơi cuối trời chỉ còn đọng lại những tia nắng cuối ngày yếu ớt len vào từng khe cửa nhỏ. 1 ngày mùa hạ kết thúc, cảnh vật ko còn mang hơi thở rực rỡ của ban ngày mà chỉ còn sót lại những tia nắng vàng vọt. Những tiếng ve kéo dài 1 âm điệu mênh mang, trầm buồn, sâu lắng. Để rồi khi màn đêm buông xuống,1 phút trầm tư tĩnh lặng tìm về với gác trọ yêu thương 1 thoáng bình yên trong tâm hồn. Ngồi bên chiếc bàn học thân yêu, mở trang vở vẫn còn vẹn nguyên mùi giấy trắng, thoảng qua màu đỏ của cánh phượng mỏng manh. Thời gian rồi cũng sẽ qua đi nhưng vòng tuần hoàn vẫn ko thay đổi như 1 cái bóng vô hình bên cạnh con người. Dù cuộc sống có bộn bề đến đâu nhưng tâm hồn mãi trong sáng, vẫn giữ lại 1 góc nhỏ của trái tim sự tinh khôi của đóa phượng cháy bỏng trong màu đỏ nồng nàn.