Old school Easter eggs.
Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Tạm biệt dấu yêu – P1

Tạm biệt dấu yêu – P1


17:44 / 15.11.2014
314 - Chia sẻ : Tạm biệt dấu yêu – P1Tạm biệt dấu yêu – P1 Tạm biệt dấu yêu – P1 Tạm biệt dấu yêu – P1 Tạm biệt dấu yêu – P1
9.1 /10
- Chuyên đề:

Tạm biệt dấu yêu – P1


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Rồi 1 ngày kia khi lạnh đông chưa tan mà nắng xuân đã đến. Gió rét cuối mùa thổi rì rào ngoài khung cửa sổ, yếu ớt mệt mỏi trước nắng xuân. Luống hoa cải ven bờ ao vẫn xanh tươi nhưng chẳng buồn nở hoa như báo về 1 sự chia phôi.
Vậy là 3 đứa chúng mình chia tay nhau, chia tay gác trọ, chia tay hoàng hôn. Lặng lẽ gặp nhau và lặng lẽ xa nhau. Biết nhau 1 lần để nhớ nhau 1 đời. Đó là kết thúc của 1 lần gặp gỡ nhưng dư vị vẫn còn và sẽ là ngọn nguồn cho 1 tình bạn đẹp hơn. Chỉ còn ký ức xanh tươi ngày nào ở lại với 4 bức tường rêu phong, mãi mãi trong sâu thẳm trái tim 3 người.
Đêm cuối cùng trước ngày xa nhau,3 đứa ngồi im chẳng nói nhưng rõ ràng  trong mỗi người đang mang 1 tâm trạng buồn đến nao lòng, dù rằng chẳng để lộ cảm xúc ra ngoài. Mình vẫn kìm nén cho nước mắt khỏi tràn ra mặc dù khóe mắt cay cay. Niềm vui của con người chỉ là trong giây lát như 1 thoáng mây bay. Trời vẫn cao, nắng vẫn vàng và nước vẫn xanh dịu nhẹ.
Ngày hôm sau mình đã phải thu xếp đồ đạc. Lúc này mình dã cảm nhận được rõ rằng chúng mình đã hoàn toàn xa nhau, đó là sự thật. 3 đứa mình lặng lẽ dắt bộ chiếc xe đạp lỉnh kỉnh quần áo, sách vở ra đi. Bước chân vẫn đều đều mà đôi mắt vẫn hương về phía gác trọ đã giữ kỉ niệm của chúng mình. Và cánh cổng gác trọ dần dần khép lại, chúng mình như bị bỏ rơi ngoài thế giới kỉ niệm. Mỗi lúc một xa, xa dần cho đến khi mất hút. Phía sau mình chỉ còn là vườn chè bạt ngàn 1 màu xanh che phủ 1 khoảng trời, và phía trước vẫn là con đường mòn trải dài, hoang sơ, thấp thoáng 1 nét bình yên giữa buổi trưa êm đềm. Chỉ một bước chân mà mình cảm thấy con đường đã quá xa gác trọ, xa vời như ko bao giờ gặp lại. Và sẽ chẳng còn hoàng hôn cho cả 3 đứa. Giờ đây chỉ còn là những cặp mắt xa xăm, đầy lưu luyến, tiếc nuối và cả những giọt nước mắt hướng về phía gác trọ đang dần mất hút trong vườn chè.

Trang: « 1,[2],3,4,5 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm