![]() | Tên khốn dễ thương15:53 / 15.11.2014 476 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.2 /10 |
Tên khốn dễ thương
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Yêu xa… đúng là nhớ nhiều hơn… nhiều đến mức bão hòa… nhiều đến mức nhớ như là một thói quen… đã là thói quen thì dần dần không nhận ra nỗi nhớ nữa… Huy đã từng cười khi Hân nói rằng nỗi nhớ cũng có thể bão hòa… nhưng đúng là có những lúc Hân không có cảm giác nhớ Huy nữa… Nhưng khi chia tay thì khác… lúc ấy có muốn không nhớ nữa cũng thấy thật khó khăn.
Nhớ… khi yêu nhau đã trở thành một thói quen, bây giờ thói quen ấy bị bắt buộc phải xóa đi… vì… làm sao có thể cứ nhớ, rồi nhắn tin hờn dỗi với người ta nữa. Chia tay rồi mới nhận ra có quá nhiều thứ có thể gợi nhớ về quá khứ… giá như có thể gom tất cả vào một cái hộp rồi giấu kín ở một chỗ nào đó để không phải nhớ nữa. Nhưng nhiều quá… không muốn nhớ cũng không được… bỗng “ketttttttttttttttttt”- một chiếc xe đạp dừng lại cạnh Hân:
- Sao lại đi một mình thế này?
- Ơ, Mạnh.
- Dầm mưa không? Cụp ô lại rồi lên xe đi!
Nhìn hình ảnh Mạnh cười mờ mờ ảo ảo …không biết tại nước mưa hay nước mắt làm mờ kính nữa, Hân cũng mỉm cười cụp ô lại và leo lên xe Mạnh:
- Lên bờ hồ nhé! Không gặp tớ lại vừa đi vừa khóc hả?
- Làm gì có!
Hân cười phủ nhận, Mạnh đạp xe nhanh ngược hướng kí túc xá về phía bờ hồ. Mưa to hơn, cả hai đứa ướt cả, một chút lạnh lạnh nhưng rất tự do… Hân không có cảm giác nỗi nhớ đè nặng lên trái tim của nó nữa… Bỗng Mạnh lên tiếng:
- Hân lạnh không?
- Không, cậu cứ đi tiếp đi.
- Chắc lại hay đi xe đạp dưới mưa thế này rồi chứ gì?
- Uhm, chỉ là hay gặp mưa thôi.
- Sao cậu không kể cho tớ nghe về người ấy!
- Về ai???
- Về người làm cậu khóc ấy! Kể ra sẽ dễ quên hơn đấy!
Hân im lặng, Mạnh cũng không hỏi thêm, mưa vẫn rất mau… Mạnh bắt đầu kể chuyện, tiếng Mạnh rất nhỏ, không rõ là đang kể cho Hân nghe hay đang tự kể cho chính Mạnh …
“Lần đầu tiên tớ và người ấy cùng đạp xe lên hồ Gươm cũng lâu lắm rồi, năm nhất thì phải… khi ấy Hà Nội lạ lẫm lắm, chẳng đứa nào biết đường lên đó. Cứ đi, rồi vừa đi vừa hỏi. Cuối cùng thì cũng đến nơi, bọn tớ ngồi ở phía bờ hồ có thể nhìn thấy tháp đồng hồ… hai đứa cùng thử tính xem kim giờ, kim phút, kim giây ấy sẽ quay bao nhiêu vòng nữa sẽ hết 4 năm đại học… thêm bao nhiêu vòng nữa để tớ thấy bạn ấy mặc váy cưới… hồi ấy mơ mộng quá… cứ nghĩ chẳng có gì có thể thay đổi được tình yêu ấy… tớ nắm tay người con gái ấy… ấm áp, bình yên và hạnh phúc nữa… thế mà… có một ngày người ta nói với tớ rằng: “Trên đời không có gì là vĩnh hằng… huống chi là tình yêu…” Tất cả tan vỡ cả…”