![]() | Từ lâu, giấc mơ có anh chỉ còn là ác mộng23:41 / 16.11.2014 1002 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.8 /10 |
Từ lâu, giấc mơ có anh chỉ còn là ác mộng
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
- Thật sự anh không hề yêu Ngọc Kiều, anh chỉ coi cô ấy là bạn thôi, hôm đó anh đã uống rất nhiều vì bố mẹ bắt anh kết hôn với cô ấy, anh đã say và không biết ai đưa anh về nhưng khi tỉnh lại thì Ngọc Kiều đã ở bên cạnh anh rồi . . . Và khi cô ấy nói có thai thì anh không còn tin vào tai mình nữa, anh bị bố mẹ cô ấy xỉ vả, bố mẹ anh bắt anh phải kết hôn với cô ấy, Linh à, anh . . .
- Anh nói với em những điều này để làm gì cơ chứ, anh nói ra mà không thấy ngượng mồm hay sao, anh nói ra mà không thấy có lỗi với vợ và con trai anh hay sao. Anh nói không yêu chị Kiều nhưng vợ chồng anh đã sống với nhau gần 2 năm rồi, anh nói anh yêu em nhưng em thì thấy gia đình anh thật hạnh phúc. Phải, em thừa nhận, em đã từng rất yêu anh, đã từng rất nhớ anh, đã từng rung động trước anh rất nhiều lần, em cũng từng mong anh sẽ quay lại với em, sẽ đến bên cạnh và nói anh yêu em, nhưng anh biết không, từ lâu giấc mơ có anh chỉ còn là cơn ác mộng với em mà thôi. Em đã chấp nhận sự thật rằng chúng ta không còn là gì của nhau nữa, anh biết không, em hận anh, em hận chị ta, các người đã gây cho em biết bao nỗi đau, nhưng từ giờ em đã biết mình phải làm gì và sống ra sao rồi, từ khi quyết định rời khỏi công ti thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Anh hãy sống tốt và làm tròn bổn phận của 1 người chồng, người cha đi, và đừng bao giờ làm phiền em nữa.
Tôi nói 1 hơi dài đến không thở nổi rồi tắt máy, tôi ấn nút delete xoá số của anh, đáng ra tôi phải làm việc này từ lâu rồi, tôi không khóc, tôi không muốn khóc, tôi ngồi bó gối trên giường, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. 4giờ30phút, trời chưa hẳn đã sáng nhưng cũng không còn tối nữa, tôi khoác áo và đi ra ngoài, tôi muốn đi dạo 1 chút.
Từng đợt gió thổi vào lạnh cắt da cắt thịt, tôi xoa xoa 2 bàn tay rồi ngồi xuống ghế đá, mùa đông thứ 2 không có anh.
Tôi chợt nhớ lại những gì anh nói hồi nãy, tôi thật sự không muốn mơ tiếp nữa, đau thế là đủ rồi, tôi dụi dụi mắt, dù luôn dặn lòng phải mạnh mẽ nhưng có lẽ tôi không đủ sức, tôi thấy mình quá yếu đuối, tôi lại khóc nấc lên giữa từng đợt gió lạnh, lần này thôi cho tôi được khóc hết rồi tôi sẽ tự đứng lên.