Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Đã đến lúc phải quên

Đã đến lúc phải quên


21:03 / 15.11.2014
420 - Chia sẻ : Đã đến lúc phải quênĐã đến lúc phải quên Đã đến lúc phải quên Đã đến lúc phải quên Đã đến lúc phải quên
9.9 /10
- Chuyên đề:

Đã đến lúc phải quên


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


***
Gần đây Phong hoàn toàn lấy đủ lý do để bận bịu với Du. Cô chấp nhận tất thảy, kể cả sự vô tâm của anh. Cho tới một ngày…
Ngày mà Du tin rằng mình hoàn toàn không thể tiếp tục nỗ lực để ở bên cạnh Phong được nữa.
Phong nói với Du rằng anh ấy phải đi thực tập một tuần. Vì nơi thực tập khá xa cho nên sẽ không về nhà. Du gật đầu đồng ý. Sau đó nhớ ra một chuyện, Du lại kéo tay anh, hỏi :
- Vậy ở đó anh ăn ngoài sao?
- Em đừng lo. Anh ở với bạn, tụi anh sẽ nấu nướng.
Du mỉm cười. “Vậy, anh phải giữ gìn sức khỏe nhé.”

Đã đến lúc phải quên
Tải ảnh gốc

Tuần đó cũng là lúc Du thi học kì.
Ngày thứ 6, kết thúc môn thi thứ 3, Du nảy ra ý định tới gặp Phong. Phần vì muốn khiến anh bất ngờ, phần lớn nhất là bởi vì cô rất rất nhớ anh.
Bất chợt Du nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng. Trong lòng hơi khó chịu, Du nhủ thầm “Mặc kệ thôi. Người ta có quyền nói linh tinh. Chỉ cần mình không nghĩ linh tinh là được.”
Du đã không nghĩ linh tinh. Du mặc chiếc váy màu trắng tinh Phong tặng, mua một bó hồng bạch lớn, rồi nghĩ sao lại đi đặt một chiếc bánh kem thật ngon và vui vẻ đi tới chỗ Phong.
Đợi mãi ngoài cổng trường mà không thấy Phong tới, Du bèn lấy điện thoại gọi cho anh. Hai lần, ba lần, Phong đều không nghe máy. Nghĩ rằng Phong đang bận rộn thực tập, Du từ bỏ ý định làm phiền anh, tiếp tục đứng ngoài cổng trường đợi.
Trời về trưa nắng lên rất nhiều. Bó hoa trong tay Du ủ rũ vì thiếu nước, bàn chân cũng mỏi dần. Sau đó Du nhìn bó hoa, rồi thì thầm với nó :
- Ngoan nhé! Gắng đợi anh ấy thêm một lát nữa thôi.
Du cứ đứng như vậy chờ Phong. Trong lòng cứ nghĩ tới lúc Phong đang mệt mỏi lại thấy mình, nhất định sẽ rất vui vẻ. Giống như những khi Phong tới, dù có đang mệt mõi cỡ nào, Du cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng mà Du đã đợi mãi, đợi tới khi trời về chiều muộn. Bàn chân mỏi nhừ mà vẫn không thấy Phong đâu. Cô rút điện thoại ra, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn.
- Anh ấy đang làm gì thế nhỉ? Bụng mình đói meo rồi.

Trang: « 1,2,3,[4],5
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm