![]() | Đừng tin, đừng yêu11:02 / 16.11.2014 440 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.1 /10 |
Đừng tin, đừng yêu
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Nhân vật: Mỵ Châu x Trọng Thủy
Lưu ý: Câu chuyện này tôi viết theo cảm hứng từ truyện cổ tích Mỵ Châu- Trọng Thủy nên có nhiều yếu tố còn mơ hồ hoặc không theo lịch sử lắm vì vậy đừng đánh đồng nó là truyện dã sử hoặc truyện cổ tích cải biên.
Tài liệu tham khảo: truyện cổ tích Mỵ Châu- Trọng Thủy, đại việt sử ký.
1.
Năm ấy, Triệu Đà từ phương bắc kéo quân sang xâm lược nước Âu Lạc nhiều lần nhưng đều thất bại. Cũng bởi Thục Vương có nỏ thần trợ giúp, bắn một phát ra vạn mũi tên. Quân Đà chết như ngả dạ, chiến thắng luôn thuộc về nhân dân Âu Lạc. Lúc ấy, Triệu Đà thua chạy, lùi về núi Vũ Ninh rồi sai sứ đi giảng hòa. Vua Thục vui mừng, liền chia đất cho Đà từ sông Bình Giang trở về Bắc, còn từ Bình Giang trở về Nam thì do mình cai trị.
2.
Năm đó, lần đầu tiên nàng gặp hắn là khi hắn bị đưa sang làm con tin vào một ngày giữa xuân. Khi ấy nàng đang ngồi dưới mái lương đình bên hồ sen, tay chân nhịp nhàng dập khung cửi một cách thuần thục. Hắn đi ngang qua thấy cô gái đẹp tựa thiên tiên đang ngồi dệt vải thì dừng lại, đứng núp sau cành đào, nhìn nàng ngẩn ngơ. Trên gương mặt anh tuấn của hắn xuất hiện nụ cười hiền hòa bị che lấp bởi những cánh đào, đôi mắt hắn sáng tựa sao rơi in bóng hình nàng ở đó. Nàng chợt nhìn lên, bắt gặp hắn đang nhìn nàng chăm chăm thì cảm thấy thẹn thùng vội quay mặt đi. Hắn ái ngại liền quay lưng đi tiếp, nàng len lén nhìn theo hắn lặng lẽ khuất xa dần.
Đêm xuống, nàng nằm trong phòng trằn trọc mãi không sao ngủ được. Nàng nghĩ về hắn, về kẻ nhìn trộm nàng ban chiều. Nàng không biết tại sao, nhưng ở hắn có điều gì đó khiến nàng tò mò. Nhớ lại ánh mắt hắn lúc nhìn nàng, miệng hắn tuy cười nhưng trong đôi mắt ấy nàng nhận ra thấp thoáng nét buồn mơ hồ. Hắn rốt cục là ai? Tự nhiên nàng cảm thấy muốn được gặp lại hắn.
Nàng ngồi dậy khoác thêm chiếc áo lông ngỗng rồi mở cửa bước ra ngoài đi dạo. Trăng mười lăm sáng vằng vặc dẫn lối nàng, đôi chân cứ giảo bước vô định. Gió xuân miên man mang theo hơi sương se lạnh, nàng khẽ rùng mình định trở về phòng. Chợt tiếng tiêu vi vu vang vọng trong đêm đâu đó níu giữ chân nàng, nàng dừng lại hồi lâu lắng nghe. Tiếng tiêu ấy rõ ràng là vui mà sao nàng cảm thấy man mác trong lòng một nỗi niềm khó tả.