Wap hay Like ủng hộ GOOGLEPLAY.WAP.SH
+A Tăng cỡ chữ - AMặc định - -AGiảm cỡ chữ
Đừng tin, đừng yêu

Đừng tin, đừng yêu


11:02 / 16.11.2014
437 - Chia sẻ : Đừng tin, đừng yêuĐừng tin, đừng yêu Đừng tin, đừng yêu Đừng tin, đừng yêu Đừng tin, đừng yêu
9.2 /10
- Chuyên đề:

Đừng tin, đừng yêu


- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:


Giai điệu của tiếng tiêu dẫn nàng đến vườn đào. Nơi đó, có bóng người ngồi trên mỏm đá, vạt áo hắn bay nhẹ trong gió, dưới ánh trăng khuôn mặt hắn hiện ra từng đường nét như họa tranh. Từng ngón tay hắn di chuyển dọc theo thân tiêu điêu luyện tạo nên những âm thanh hoàn hảo. Đôi mắt hắn vẫn mang một nét u ám đang nhìn vào khoảng không vô định. Có lẽ vì thế mà hắn không biết có người đến hoặc biết nhưng giả vờ nên vẫn say sưa thổi hết bài này lại đến bài khác. Nàng lặng yên đứng phía sau nhìn hắn. Lần này, người ngẩn ngơ lại là nàng.
“Cô cũng không ngủ được à?”
Hắn chợt hỏi khi đã hết bài thứ ba khiến nàng giật mình. Nàng đỏ mặt, hơi cúi đầu, đáp một tiếng nhỏ tưởng chừng không thể nghe thấy.
“Ừm!” -rồi nàng hỏi lại hắn. -”Còn anh?”
“Ta cũng vậy. Ở một nơi xa lạ, ta thường không ngủ được.” -hắn mỉm cười. -”Có lẽ do lạ giường.” -rồi lại hỏi. -”Còn cô thì sao?”
“Ta…” -nàng ngập ngừng vài giây, chả lẽ lại nói vì hắn nhưng rồi nghĩ ra một lý do khác. -”Tại không buồn ngủ.”
Nàng không nhìn hắn nhưng nàng biết hắn đang cười, chắc bởi cái lý do của nàng quá đỗi ngớ ngẩn nên mới khiến hắn vậy hoặc hắn cười vì nhận ra nàng đang e thẹn với hắn. Hắn chợt đề nghị:
“Nếu không chê cô có thể ngồi trò chuyện với ta một lúc được không?”
“À…ừm!” -nàng khẽ gật đầu, tiến đến chỗ hắn.
Hắn đưa tay ra muốn đỡ nàng, nàng e ngại bắt lấy tay hắn để hắn kéo nàng lên. Nàng ngồi cạnh hắn chẳng nói được gì, chỉ ngước mắt nhìn lên khoảng trời lấp lánh đầy sao tưởng chừng có thể với tới nhưng thật ra lại quá xa vời. Đôi môi cánh đào của nàng chợt hé nụ cười, nụ cười trong sáng cùng gương mặt ngây thơ của cô gái mười bảy tuổi ấy đã in sâu vào tâm hắn khiến hắn phải băn khoăn suốt một thời gian dài sau đó.
Đêm ấy, hắn cùng nàng ngồi trò chuyện đến tận quá nửa đêm. Đêm ấy nàng nhận ra thì ra hắn không như nàng nghĩ, hắn là người hóm hỉnh, hay cười và biết làm nàng vui.
Sau lần ấy, nàng gặp hắn thường xuyên hơn. Nàng thường dẫn hắn đi tham quan Loa thành, kể cho hắn nghe câu chuyện về Loa thành. Nàng muốn gặp hắn mỗi ngày, thấy nhớ hắn mỗi khi không gặp được. Có lần tỳ nữ A Châu của nàng bảo nàng đã thích hắn, nàng không nói gì cũng chẳng phủ nhận chỉ quay lưng đi giấu đôi má ửng hồng đang ngượng chín. Có lẽ nàng thích hắn thật hoặc có lẽ còn hơn cả thích.

Trang: « 1,[2],3,4,7 »
Đến trang:
Bình luận
Cùng Chuyên mục
Bài viết đáng quan tâm