![]() | Đừng tin, đừng yêu11:02 / 16.11.2014 438 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.6 /10 |
Đừng tin, đừng yêu
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
“Triệu Đà không sợ nỏ thần ư?”
Nào ngờ đến khi quân Đà tiến sát chân thành, nhà vua đem nỏ thần ra bắn lại không có tác dụng. Khi ấy muốn phản kháng lại thì đã quá muộn, nhà vua đành bỏ lại thành, bỏ lại cơ nghiệp khó khăn lắm mới gây dựng nên trong suốt bao nhiêu năm qua.
Lúc ấy, nàng đang ngồi trong phòng tưới chậu hoa chàng tặng thì thình lình A Châu hốt hoảng chạy vào, vừa thở vừa nói đứt quãng:
“Công chúa! Người…người phải…đi thôi, quân địch sắp… phá thành rồi. Mau lên không còn thời gian nữa.”
Nàng chợt hiểu ra vấn đề, tay chân luống cuống chỉ kịp vơ lấy chiếc áo lông ngỗng rồi cùng cô tỳ nữ đi nhanh ra cửa phía nam. Ở đó, cha nàng đã trên ngựa chờ sẵn.
…
Con ngựa bị thúc mạnh, chạy thẳng tiến về phía Nam. Nhớ lại lời chàng lúc trước, mỗi đoạn đường nàng lại thả một chiếc lông ngỗng, mỗi giây mỗi khắc nàng lại ngoảnh đầu lại. Hy vọng có chàng ở đó, chàng sẽ đến cứu nàng và cha. Nàng tin, chàng đang đến. Chắc chắn thế.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm thì đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con nàng dừng lại định nghỉ ngơi một lát thì đã nghe phía sau tiếng vó ngựa của địch mỗi lúc một gần, Thục Vương lại thúc ngựa chạy tiếp một đoạn ra đến bờ biển. Bóng chiều đổ xuống, mặt trời đã thu gần hết ánh sáng về phía cuối đường chân trời. Đến đường cùng, nhà vua xuống ngựa, quỳ xuống bãi cát nóng bỏng cầu xin Rùa Thần phù hộ.
Thục Vương vừa khấn xong, bầu trời bỗng xám xịt, gió lốc nổi lên vù vù thổi tung cát bụi mù mịt. Từ ngoài mặt biển, sóng đánh dữ dội, sấm sét đùng đùng. Dưới đáy biển vang lên một thanh âm mang theo hơi của sự tức giận:
“Giặc ở phía sau nhà vua ấy.”
Nói xong được một lát thì mọi thứ dần trở lại bình thường. Bầu trời trong xanh, mặt nước lăn tăn từng đợt sóng xô vào bờ êm đềm. Thục Vương nghoảnh lại nhìn lông ngỗng rắc dọc đường thì ngộ ra, tim ngài khi ấy đau như cắt. Không thể ngờ rằng, đứa con gái mình yêu thương nhất lại phản bội lại mình. Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng.
Giây phút này nàng mới hiểu, thì ra tình yêu của nàng, lòng tin của nàng ngay từ đầu đã bị người ta lợi dụng. Thì ra thứ tình cảm mà hắn dành cho nàng bấy lâu này đều là giả dố