![]() | Đừng tin, đừng yêu11:02 / 16.11.2014 442 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.4 /10 |
Đừng tin, đừng yêu
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
“Bây giờ đôi ta xa nhau. Nếu chẳng may xảy ra binh biến, ta biết tìm nàng ở đâu?”
Có thể điều hắn nói còn xa vời, nhưng cũng không hẳn không có lý. Bây giờ loạn lạc liên miên, ngày hôm nay đâu biết trước được ngày mai sẽ ra sao? Nàng nghe chàng hỏi vậy thì suy nghĩ vài giây mới đáp:
“Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì sẽ rắc lông ngỗng dọc đường hướng đó, chàng cứ theo dấu mà tìm.”
Hắn chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Lần nữa, nàng lại tiễn hắn ra tận cổng thành. Hắn ôm nàng, cái ôm xiết chặt như đã lâu rồi hắn chưa được ôm ai như thế. Mắt hắn nhắm hờ, mũi hít hà mùi oải hương vương trên tóc nàng, cái mùi hương dễ chịu ấy hắn thích nhất ở nàng. Nàng vỗ nhẹ vào lưng hắn như một đứa trẻ, giọng nhỏ nhẹ bên tai hắn:
“Chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều, chàng nhớ phải cẩn thận. Thiếp sẽ ở nhà đợi chàng trở về.”
Hắn gật đầu, sống mũi thấy cay cay.
“Mỵ Châu! Nàng có tin ta không?” -hắn chợt hỏi khiến nàng có chút ngỡ ngàng.
“Thiếp tin.” -nàng đáp bằng cả con tim mình. Nàng tin hắn, luôn luôn thế, bây giờ và cả sau này.
Câu trả lời của nàng ám ảnh hắn suốt dọc đường, giống như một vết cứa sâu vào tim hắn. Đau nhói.
Hắn buông tay, quay vội đi cốt để nàng không nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của hắn. Hắn cũng không muốn nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của nàng, đôi mắt ấy sẽ khiến hắn càng thêm dằn vặt, càng thêm ray rứt. Hắn thúc ngựa chạy một mạch xa dần. Gió vô tình tạt vào khóe mắt hắn cay cay.
Mỵ Châu! Đừng tin ta.
6.
Binh biến xảy đến như lời hắn. Triệu Đà bất ngờ trở mặt cất quân sang đánh Âu Lạc, Thục Vương không lo phòng bị mà vẫn bình thản ngồi đánh cờ, còn cười nói: