![]() | Lặng lẽ yêu anh17:45 / 15.11.2014 380 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.3 /10 |
Lặng lẽ yêu anh
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Valentine đó, hội bạn thân chỉ còn mình tôi không có người đón đưa, tôi quyết định đi ăn một mình. Sau một hồi cặm cụi hút hết đĩa ốc len, cảm giác gai gai bên má tôi lên đến đỉnh điểm. Tôi quay phắt đầu sang bên với ánh mắt cảnh giác… và David* đang nhìn lại tôi bằng đôi mắt xanh ẩn dưới mái tóc đen gợn sóng chứ không trắng toát như bức tượng thạch cao. Anh không tránh ánh mắt tôi, chỉ thản nhiên ngửa cổ nốc hết chai bia của mình. Tôi không nhớ rõ chuyện diễn tiến thế nào mà rốt cuộc tôi lại vào khách sạn cùng anh, chỉ biết rằng anh say vì bia còn tôi say vì anh.
Hóa ra, ngoài nụ hôn vồ vập ban đầu, những gì sau đó diễn ra rất nhẹ nhàng. Ánh mắt anh nhìn xuống tôi, bàn tay anh vuốt ngang má tôi, những ngón tay anh luồng vào tóc tôi… tất cả đều quá đỗi dịu dàng. Nhưng tôi biết, sự dịu dàng đó không dành cho tôi. Tôi ước gì mình biến thành một chiếc khăn bông để ngực tôi không phải ướt đẫm nước mắt anh cho tới sáng. Dù sao thì đó chỉ là điều tôi ước, điều tôi đã thực sự làm được chỉ là ôm chặt lấy anh để giúp anh kìm lại những tiếng nấc nghẹn.
Hơn một năm sau…
Một hôm, tôi đi ngang giữa thằng em trai và chiếc tivi luôn bật khi nó có mặt ở nhà. Nó đang chuyển kênh liên tục. Tôi liếc nhanh qua màn hình và ngay lập tức giật phắt cái điều khiển để trả ngược lại kênh trước đó. Đúng là David của tôi. Anh lại đang khóc với một người con gái khác, nhưng lần này chỉ là vai diễn trong phim truyền hình.
“Hai thiệt tình! Tới chết bà cũng không bỏ được cái tật mê trai đẹp.”
Tôi không thấm được một từ nào trong câu nói mỉa của thằng em. Tay tôi run run đánh rơi bình sữa.
Suốt một năm sau đó, tôi lên mạng hằng ngày để đọc về quá trình anh chuyển từ vai trò siêu mẫu sang các vai diễn trên phim, và cả những tin đồn nửa thật nửa thổi phồng xung quanh anh. Tôi cười với những hình ảnh anh tếu táo nhộn nhạo với bạn diễn ở hậu trường. Tôi quặng thắt khi thấy những hình ảnh anh bị thương trên phim trường, và càng đau đớn hơn khi nhận ra mình chỉ có thể biết về anh qua những trang chữ do người nào đó viết, những bức ảnh do người nào đó chụp.
Hôm ấy, tôi đi xem phim với nhóm bạn. Sảnh ngoài của rạp khá đông đúc vì buổi họp báo ra mắt đoàn làm phim của một bộ phim hành động sắp khởi quay. Tôi lơ đãng nhìn quanh trong lúc nhỏ bạn huyên thuyên về bộ phim chúng tôi định xem. Đôi mắt xanh sắc lạnh trên poster làm tôi choáng. David của tôi giờ biến thành sát thủ, gương mặt anh lạnh toát đến ghê người.