![]() | Tuyết10:56 / 16.11.2014 442 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.0 /10 |
Tuyết
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
“Tôi là vợ của Tuyết!” Tôi rất muốn nhìn vào mắt cô ta và nói như vậy, nhưng Arron là của cô ta, Tuyết là của tôi…
—
Tôi đưa Phương Nghi đến gặp Tuyết, nhưng trái với sự xúc động cùng yêu thương trong ánh mắt của Phương Nghi, là sự lạnh lùng xa cách của Tuyết, sự lạnh lùng ấy, khiến tôi cũng phải sợ hãi…
“Em đưa cô ta đến làm gì?” Tuyết nắm tay tôi và hôn nó…
Ánh mắt Phương Nghi có sự đổ vỡ… Tôi rút vội tay lại và nói…
“Cô ấy biết về quá khứ của anh, cô ấy là người anh từng yêu”
“Kí ức của anh, chẳng phải anh đã từng nói chỉ cần có em lấp đầy là được rồi sao?” Tuyết ôm chặt tôi, nói, rồi lạnh lùng nhìn Phương Nghi…
“Cô về đi, tôi không quen cô!” Tuyết dứt khoát, trong ánh mắt anh, cũng có sự đổ vỡ…
Phương Nghi nhìn tôi giận dữ…
“Cô gạt tôi!” Cô ấy cho tôi một cái tát rồi chạy đi… Tôi muốn đuổi theo nhưng bị anh giữ lại…
“Không cần đâu!” Tuyết nói… “Để cô ấy quên anh, cô ấy sẽ không đau khổ!”
“Anh đã có lại trí nhớ?” Tôi hoảng hốt…
Tuyết gật đầu…
Tôi bàng hoàng, chân đứng không vững, tôi biết ngày này sẽ đến nhưng không nghĩ nó khiến tôi đau đớn đến thế… Đến tận phút cuối, anh vẫn chọn cách bảo vệ cô ta…
“Hữu Ân, anh yêu em!”
“Anh nói dối, từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có cô ấy!”
“Không phải, Hữu Ân nghe anh nói!”
“Anh lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy đau lòng, còn em thì sao, em cũng đau lòng, rất đau lòng!”
Tôi hét lên với anh, đẩy đôi tay anh đang giữ lấy tôi, chạy đi, thật xa, tôi thật muốn trốn đi một nơi nào đó, quên hết tất cả, tôi biết, tôi đang ghen, tôi đang ích kỉ…
—
“Trưởng khoa nói anh không chịu phẫu thuật, anh hứa với em phẫu thuật rồi mà?” Tôi giận dữ…
“Khả năng là 1%, và anh sẽ không bao giờ tỉnh lại, Hữu Ân, anh xin lỗi, anh phải đi gặp Phương Nghi!”
“Anh!” Tôi trừng mắt nhìn anh, tròng mắt đầy ắp nước chờ chực rơi…
“Đến phút cuối, anh vẫn muốn đi gặp cô ta!”
—
Anh rời bỏ tôi trong một ngày đầy tuyết, khi tôi tỉnh dậy, trên bàn chỉ có một l