![]() | Thiên thần hộ mệnh23:36 / 16.11.2014 856 - Chia sẻ : ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() 9.2 /10 |
Thiên thần hộ mệnh
- Chuyên mục: Truyện Ngắn
- Người đăng: Zink
- Nội dung:
Hôm nay trời mưa, mưa rơi rả rích, mưa không lớn nhưng cũng đủ làm cho con người ta trở nên lười biếng.
Mặt trời uể oải, vừa leo lên đến lưng chừng đã bị mây kéo nhau về che lấp.
Nó cuộn tròn trong chăn, đã bao nhiêu ngày rồi nó không có giấc ngủ ngon như vậy. Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá giấc mơ bình yên, tay nó lần mò tìm điện thoại.
Là mẹ, nó bật dậy.
- Con nghe ạ.
- Quân nó tỉnh rồi.
- Vâng, con vào ngay.
Giọng mẹ Quân không giấu được sự vui mừng, trong lòng nó hạnh phúc cũng đang vỡ oà. Anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
~~~
Nó đẩy cửa bước vào với nũ cười rạng rỡ, chào bố mẹ Quân rồi chạy tới ôm chầm lấy anh.
- Anh ngốc, ai cho anh uống rượu hả? Đã uống rượu lại còn dám lái xe. Anh có biết là mọi người lo lắng cho anh lắm không? Anh có biết là. . .
- Cô là ai? Tiếng nói hờn dỗi trách móc của nó im bặt, cả tiếng cười cũng tắt.
Nó ngơ ngác, bố mẹ Quân lo lắng nhìn nhau rồi vội vã chạy đi tìm bác sĩ. Nó cứ ngồi đó, nhìn anh.
Nhói, đau quá. Câu hỏi xa lạ và giọng nói lạnh nhạt của anh như mũi tên găm vào tim nó, đau buốt.
Anh đang trêu nó phải không? Đúng rồi, ai bảo nó chưa hiểu chuyện đả trách anh, là anh đang đùa, đùa thôi. . . . . .
- Tuy còn yếu nhưng hoàn toàn không nguy hiểm, nghỉ ngơi là sẽ khoẻ lại. Tất cả các chức năng đều đã phục hồi và ổn định.
- Vậy. . .sao nó không nhận ra con bé?
- Là di chứng còn lại do chấn thương ở đầu lúc tai nạn. Đây là hội chứng mất một phần trí nhớ, đó có thể là kí ức vô cùng quan trọng hoặc là phần kí ức mà người bệnh không muốn giữ lạ.
- Nó có thể nhớ lại được không?
- Còn tùy thuộc vào kí ức đó và người bệnh có muốn nhớ lại hay không.
- . . .
Những lời bác sĩ nói như tiếng sấm đang gầm gừ bên ngoài cùng cơn mưa, những vệt sét xé toạc bầu trời giống như đang rạch từng đường ngang dọc trong lòng nó.
Anh nhớ mọi thứ, nhận ra mọi người, . . .trừ nó và những thứ liên quan đến nó.
***
Nó bước từng bước trên con đường quen thuộc, vẫn hàng hoa sữa đó nhưng không còn hương hoa nữa. Đông rồi mà.
Cơn mưa vừa ngớt lại bắt đầu nặng hạt. Cơn mưa trắng xóa, đã lạnh rồi lại thêm mưa.
Cơn mưa đông hiếm hoi, bầu trời âm u như chính tâm trạng nó vậy.